XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Nếu tình yêu trở thành niềm đau


Phan_10

Luật sư hắng giọng, bắt đầu đọc: “Tôi, Quan Lâm Lang, thần trí tỉnh táo, đầu óc minh mẫn, tự tay viết tờ di chúc này. Sau khi tôi chết, 5% cổ phiếu của Bạch thị dưới tên tôi sẽ thuộc quyền sở hữu của mẹ tôi, để cảm tạ công ơn nuôi dưỡng của bà.”

Tiếp theo là tiếng búa gõ “rầm” xuống mặt bàn.

Đám đông ai nấy thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên vang lên tiếng ghế ngã chỏng chơ trên nền đất, Bạch Sùng Quang đứng dậy, mặt mũi xanh lét, mắt đỏ phừng phừng.

Anh ta gào lên: “Đây là thứ quỷ quái gì thế?”

Bạch Khôn Nguyên lãnh đạm đáp: “Đây không phải là thứ quỷ quái gì, mà là di chúc của Lâm Lang.”

Nói đoạn anh cẩn thận gập tờ giấy lại, nhẹ nhàng đặt vào trong túi đựng tài liệu, nâng niu như bảo vật.

“Sùng Quang, đừng cư xử mất mặt như thế!” Đồng Bội Hoa cười tủm tỉm nói, “Không phải mấy chuyên gia giám định đã xác nhận rồi sao? Đây đích thị là bút tích của Lâm Lang.”

Bạch Khôn Phương định kéo Bạch Sùng Quang lại, nhưng đã bị anh ta đẩy ra, anh ta lao đến trước mặt Bạch Khôn Nguyên. “Tao không tin, lúc đó Lâm Lang…”

“Lúc đó mặc dù Lâm Lang ngã bệnh, nhưng thần trí vẫn tỉnh táo, bệnh tim chẳng ảnh hưởng gì đến chuyện Lâm Lang lập di chúc cả.” Bạch Khôn Nguyên lớn giọng cắt ngang lời nói của Bạch Sùng Quang.

Đồng Bội Hoa nói: “Sùng Quang, Lâm Lang trao cổ phần cho dì cũng là chuyện hợp tình hợp lý thôi. Cho dù không có tờ di chúc này, tài sản của Lâm Lang cũng thuộc quyền thừa kế của dì.”

Bạch Sùng Quang nheo mắt nói: “Không phải các người vừa tìm bác sĩ đến xác nhận chị ấy bị bệnh nghễnh ngãng của người già sao? Theo quy định của Bạch gia, cổ phần của chị ấy tạm thời sẽ thuộc quyền quản lý của Bạch Khôn Nguyên. Như thế tức là, cái gì của Lâm Lang thì sẽ là của chị ấy, cái gì của chị ấy sẽ là của Bạch Khôn Nguyên?”

Bạch Khôn Phương không nhịn được nữa, cũng đứng dậy nói: “Bạch Sùng Quang, chú đừng nói nữa, giữ lại chút thể diện cho bản thân đi!”

Bạch Khôn Nguyên sắc mặt tím tái, cắn môi im lặng. Đồng Bội Hoa cười nói: “Sùng Quang, cái gì mà của Lâm Lang với của Khôn Nguyên, chẳng phải đều là của Bạch gia cả sao? Người cùng một nhà…”

“Đúng thế!” Bạch Sùng Quang cắt ngang lời cô ta, “Cô cũng sắp trở thành người của Bạch gia rồi, cũng biết gọi tôi là người một nhà cơ đấy. Bao giờ thì công bố tin tức đính hôn nhỉ?”

Linh Tố chậm rãi ngẩng đầu lên.

Cho dù khả năng kiềm chế của Đồng Bội Hoa có tốt đến mấy, cũng phải nổi điên: “Bạch Sùng Quang, thắng làm vua thua làm giặc, chú giữ phong độ một chút có được không vậy?”

Bạch Sùng Quang lớn tiếng quát lại: “Hai đứa chúng mày là một đôi cẩu nam nữ, chúng mày có lỗi với vong linh của Lâm Lang.”

“Bạch Sùng Quang!” Bạch Khôn Nguyên hét lên.

“Xin hãy cư xử có chừng mực một chút! Hôm nay trước mặt tất cả tiền bối trong gia tộc, chi bằng có nỗi khổ gì chú cứ nói hết ra, đừng để tôi bị gán ghép cho tội danh bức hại chú mình. Tôi Bạch Khôn Nguyên trước nay làm gì cũng quang minh chính đại, hôm nay chú muốn kể tội tôi thế nào cũng được.”

Một vị tiền bối lên tiếng: “A Quang, anh hà tất phải làm thế. Bạch gia đâu có bạc đãi anh. Sao lại cư xử như thể bị dồn đến đường cùng vậy?”

Bạch Sùng Quang mặt mày căm phẫn, cắn răng không nói.

Đồng Bội Hoa nói: “Di chúc là do một người ngoài cuộc – Thẩm tiểu thư đây tìm thấy, đã chứng minh được tính chính xác và hiệu lực pháp lý. Còn có gì đáng để nghi ngờ chứ?”

Ánh mắt của Bạch Sùng Quang cuối cùng chuyển về phía Linh Tố, “Thẩm Linh Tố?”

Ba chữ đó bật ra từ kẽ răng, làm Linh Tố bất giác lạnh người.

“Cô ta sao có thể là người ngoài cuộc được chứ? Cô ta rõ ràng đã bị Bạch Khôn Nguyên làm cho mê mẩn tâm hồn! Cái gì mà thông linh với dị năng? Nói không chừng tất cả chỉ là một vở kịch do Bạch Khôn Nguyên tự biên tự diễn! Lai lịch bất minh, chỉ biết nói lung tung lừa phỉnh người khác…”

“Đủ rồi!” Bạch Khôn Nguyên đập bàn đánh rầm, những người trong phòng sợ đến nỗi không dám thở mạnh.

“Vũ Sinh.”

“Dạ.” Chàng trai đưa Linh Tố đến đây lập tức lên tiếng.

“Cậu đưa Bạch Sùng Quang ra ngoài đi.”

Bạch Sùng Quang lập tức cười lớn: “Muốn đuổi người sao? Hành động dứt khoát thẳng thắn lắm. Bạch Sùng Quang tôi không cần người tiễn, tôi có chân tự biết đi.”

Anh ta sửa lại cà vạt, ngẩng đầu thẳng lưng hiên ngang bước ra ngoài, không thèm nhìn một ai.

Bạch Khôn Phương than một tiếng, vội đuổi theo sau.

Không khí trong căn phòng cuối cùng cũng ôn hòa hơn một chút, những tiếng tranh luận lại vang lên, Bạch Khôn Nguyên bắt đầu bàn giao công việc.

Những âm thanh ấy vo ve bên tai Linh Tố giống như có một đàn ong đang thi nhau vỗ cánh. Cô nhắm mắt lại, nhưng vẫn cảm thấy quay cuồng chóng mặt. Mồ hôi sau lưng làm áo ướt đẫm, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng xuống cổ.

Cô dùng hết sức bình sinh, chậm rãi mở bàn tay siết thành nắm đấm của mình. Lòng bàn tay đau nhói từng cơn.

Giọng nói quan tâm của Đồng Bội Hoa giúp cô tỉnh táo được phần nào: “Linh Tố, Linh Tố? Em không được khỏe sao?”

Linh Tố ngơ ngác ngẩng đầu lên, khuôn mặt to đùng ngay trước mắt của Đồng Bội Hoa làm cô bất giác lùi về sau.

“Sao thế? Sao lại chảy nhiều mồ hôi thế này?” Đồng Bội Hoa đặt bàn tay lên trán cô, “A! Nóng quá, em bị sốt rồi!”

Bạch Khôn Nguyên dừng cuộc họp, nhìn về phía hai người.

Đồng Bội Hoa chợt nhìn vào tay cô: “A! Sao lại chảy máu thế này?”

Bạch Khôn Nguyên lập tức bước đến. Linh Tố chưa kịp né, bàn tay anh đã sờ lên trán cô.

Bạch Khôn Nguyên cau mày nói: “Sao lại bị ốm thế này? Vũ Sinh?”

Thủ hạ vội đáp: “Tôi không biết Thẩm tiểu thư bị ốm ạ.”

Đồng Bội Hoa khẽ trách Bạch Khôn Nguyên: “Lúc này nổi giận có tác dụng gì chứ? Sao còn không mau gọi bác sĩ?”

“Không cần đâu!” Linh Tố không biết lấy đâu ra sức lực, cô đẩy cả hai người ra, đứng dậy nói: “Tôi về nhà ngủ một giấc là ổn thôi. Tôi đi đây.”

“Linh Tố?” Bạch Khôn Nguyên gọi cô từ đằng sau.

Linh Tố chỉ cảm thấy sau lưng có một con dã thú đang đuổi theo, vì vậy cô không dám quay đầu lao thẳng một mạch ra ngoài. Bạch Khôn Nguyên vội vàng bảo thủ hạ đưa cô về nhà, nhưng người này chạy ra đến cửa, đã không thấy bóng dáng cô đâu nữa.

***

Đối với Hứa Minh Chính mà nói, đợt nghỉ ôn thi này kéo dài lê thê, một ngày trôi qua tựa như một năm.

Có lúc cậu mất hết kiên nhẫn chạy đi tìm Linh Tố, nhưng trong nhà tối om, gọi cửa cũng không ai ra mở, đành thất thểu ra về.

Khó khăn lắm mới chờ được đến ngày thi đại học, chen chúc giữa hàng nghìn học sinh, cuối cùng cậu đã tìm thấy bóng dáng mà cậu nhớ nhung lâu nay.

Nhưng khi đến gần, cậu giật mình đánh thót. Linh Tố đã gầy tọp đi, sắc mặt trắng bệch, bờ môi nhợt nhạt, ánh mắt ảm đạm, như thể vừa qua cơn ốm nặng.

“Linh Tố, cậu bị ốm à?”

Linh Tố cười cười: “Dốc sức ôn thi nên hơi tiều tụy.”

Hứa Minh Chính lo lắng nói: “Đâu cần phải khổ sở thế? Thực lực thế nào tự cậu hiểu rõ nhất mà.”

Linh Tố lãnh đạm nói: “Không sao đâu. Bọn mình vào đi.”

Lúc này đang là tháng Bảy, bên ngoài trời nắng chang chang, trong phòng học sinh tuôn mồ hôi như tắm. Tiếng bút sột soạt trên giấy, tiếng chuông đồng hồ tích tắc, có tác dụng hối thúc rất lớn đối với thí sinh.

Hứa Minh Chính làm xong một nửa, cảm thấy không yên tâm quay ra nhìn Linh Tố. Cô đang chăm chú làm bài, trông tỉnh táo hơn lúc nãy nhiều. Thấy vậy cậu cũng yên tâm hơn.

Tiếng chuông kết thúc môn thi cuối cùng vang lên, Linh Tố thu dọn giấy bút, lặng lẽ rời khỏi trường thi. Những học sinh khác tụm lại so đáp án, cô coi như không nhìn thấy, bước ra khỏi đám đông.

Hứa Minh Chính đuổi theo sau: “Linh Tố, xe đến đón mình, mình đưa cậu về nhà nhé.”

Linh Tố lắc đầu: “Không cần đâu, mình phải đến bệnh viện.”

"Thì mình đưa cậu đến bệnh viện."

“Không cần, không cần đâu.” Linh Tố vừa nói vừa bước nhanh hơn, vội vã sang đường.

Tiểu Hứa là người tốt, cô đã nhận quá nhiều ân huệ của cậu ấy rồi, hơn nữa cô cũng chẳng có gì để báo đáp cả.

Đến bệnh viện, cô phát hiện em gái vẫn đang ngủ. Cô ngồi một lát bên cạnh giường, rồi mới lưu luyến đứng dậy.

Trong văn phòng riêng, bác sĩ bảo cô: “Với tình hình sức khỏe bây giờ của cô bé, nếu làm phẫu thuật thì hơi miễn cưỡng quá.”

“Chẳng phải không có chuyển biến xấu sao?”

“Nhưng cũng không thấy chuyển biến tốt đâu cả.”

Linh Tố đột nhiên khẽ nói: “Thưa bác sĩ, cháu có chuyện này muốn hỏi ạ. Nếu một người trước giờ chưa từng phát hiện bị bệnh tim, đột nhiên lại phát bệnh phải nhập viện, sau khi cấp cứu có thể xuống giường đi lại bình thường, nhưng ngày hôm sau lại phát bệnh rồi qua đời. Chuyện này có hợp lý không ạ?”

Bác sĩ có chút không hiểu lắm: “Cũng không phải là không thể. Nhưng người đó chắc là bệnh tình nghiêm trọng lắm, tại sao trước đó lại không có chút biểu hiện nào?”

Linh Tố cũng thở dài nói: “Vâng ạ, chẳng có chút biểu hiện nào cả.”

Đây là một câu nói vô cùng huyền bí.

Ngày hôm sau học sinh phải tự đánh giá điểm thi của mình rồi điền tên trường đại học mình đăng ký. Linh Tố cầm bút hồi lâu không động đậy, làm Hứa Minh Chính cũng không biết nên điền thế nào.

“Linh Tố, đã nhất trí là, cậu đi đâu, mình sẽ đi đó.”

Linh Tố mỉm cười vỗ vai cậu, “Nam nhi chí tại bốn phương, chạy theo sau con gái sao được? Không phải mẹ cậu một lòng muốn cậu vào Đại Học Thanh Hoa sao, cậu còn có cậu ruột làm việc ở đó nữa.”

Hứa Minh Chính hơi đỏ mặt: “Điểm mình thế này mà thi vào Thanh Hoa thì có phần mạo hiểm. Cậu đã chọn được trường chưa?”

Linh Tố nắm chặt tờ giấy dùng để viết điểm số ước chừng, nhìn một dãy dài tên các trường đại học, đôi mắt nhức mỏi, cô tạm thời khép mắt lại.

Hứa Minh Chính quan tâm hỏi: “Cậu không được khỏe à? Mấy hôm nay hình như cậu có tâm sự gì.”

Linh Tố chậm chạp mở mắt ra, hỏi: “Minh Chính, cậu bảo mình có thông minh không?”

Hứa Minh Chính cười nói: “Sao lại hỏi như thế? Cậu đương nhiên rất thông minh rồi, thành tích học tập của cậu tốt như thế cơ mà!”

“Học giỏi là do chăm chỉ, chứ không phải do thông minh.”

“Linh Tố, cậu muốn nói gì vậy?”

Linh Tố buông tờ giấy ra, kéo phiếu đăng ký về phía mình: “Một thời gian dài có mắt như mù, bây giờ cuối cùng mình đã hiểu rồi.”

Cô điền tên trường mình muốn đăng ký vào tờ phiếu.

***

Hai ngày sau khi điền xong phiếu đăng ký, Linh Tố bắt đầu đi làm thêm ở một quán ăn nhanh.

Mỗi ngày bắt đầu từ sáu giờ sáng đến mười giờ tối, không được ngồi xuống nghỉ ngơi một phút nào, toàn thân ám mùi dầu khói, thường xuyên bị khách hàng trêu cợt, bà chủ mở miệng là văng tục, thế mà lương chỉ chưa đầy hai mươi tệ một ngày.

Làm được một tuần, tay cô nổi đầy mụn nước, giày hình như cũng chật đi, hai chân sưng vù. Ngày nào về đến nhà, vừa đặt lưng xuống giường chưa đầy mười giây cô đã chìm vào giấc ngủ.

Đến lúc này mới biết, cuộc sống hồi xưa cũng được xem là sung sướng rồi.

Vậy thì đã làm sao? Cô muốn quay về nghề cũ của mình cũng không được nữa rồi.

Lúc có bản lĩnh thì mong được làm người bình thường, lúc không có bản lĩnh thì lại mơ mộng có được dị năng. Ở đời làm gì có chuyện muốn gì được nấy?

Hồi trước lúc nào cũng gọn gàng sạch sẽ, là một nữ sinh thanh bần nghèo khó; bây giờ tóc không gội người không tắm, toàn thân dầu mỡ, nói thẳng ra thì là một cô gái quê mùa vào thành phố làm thuê.

Bộ dạng lếch thếch này nếu để Hứa Minh Chính nhìn thấy, thì e rằng anh chàng trước giờ một lòng chung thủy với cô cũng sẽ sợ hãi cao chạy xa bay thôi.

Giai nhân lúc gặp nạn, cũng phải giữ được dáng vẻ tao nhã tinh tươm, gần bùn nhưng chẳng hôi tanh mùi bùn, thì mới hi vọng được kị sĩ đến cứu. Trên đời này chẳng có chàng kị sĩ nào tình nguyện phải lòng một cô nàng bẩn thỉu rách rưới cả.

Buổi trưa hôm ấy, vào lúc cửa hàng bận rộn nhất, anh chàng phụ trách giao hàng tận nhà vẫn chưa về, bên kia lại có điện thoại giục. Bà chủ bèn ra lệnh: “Tiểu Thẩm đi giao hàng! Bộ phận quảng cáo, tầng ba, tòa nhà Tín Hoa, trong vòng hai mươi phút mang đến nơi!”

Linh Tố chỉ còn cách đội nắng, vội vàng đạp xe đạp đi, vượt ba cái đèn đỏ liên tiếp, mới giao hàng kịp thời gian được.

Bước ra từ tòa nhà mát lạnh điều hòa, ánh nắng chói chang hắt thẳng vào người cô. Linh Tố lúc này mới nhận ra, tổng hành dinh của Bạch gia đứng chếch ngay bên cạnh. Hai tòa nhà chỉ cách nhau một vườn hoa nhỏ bên đường, ở đó cây lá um tùm.

Linh Tố đột nhiên không muốn về cửa hàng ngay, cô bước đến vườn hoa đó, chọn một chỗ râm mát ngồi xuống.

Lúc này vẫn chưa phải thời khắc nóng nhất trong hè, nhưng cái nóng bức ngột ngạt của miền Nam đã hoàn toàn bộc lộ ra. Dưới tán lá có một ít gió, cộng thêm nhiều ngày lao động mệt mỏi, Linh Tố dựa vào ghế, đột nhiên cảm thấy buồn ngủ.

Trong cơn mơ màng, cô bỗng nghe thấy một âm thanh quen thuộc: “Sao lại ngủ ở đây?”

Linh Tố mở to mắt ra. Bạch Khôn Nguyên đứng ngược nắng đang cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt anh tuấn mơ hồ không rõ.

Cũng như trong hồi ức, buổi đầu hai người gặp nhau.

Linh Tố nhìn anh, đột nhiên bật cười.

Bây giờ cô mới nhận ra, kỳ thực bản thân chưa từng hiểu rõ về con người này.

Bạch Khôn Nguyên nói: “Lái xe qua nhìn thấy em ở đây. Mệt rồi cũng không biết đến chỗ anh nghỉ một chút sao?”

Linh Tố chậm rãi ngồi dậy.

Bạch Khôn Nguyên mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh cô, giơ tay sờ lên vầng trán ướt mồ hôi của cô, nói: “Nghe nói mấy hôm nay em đi làm thêm ở quán ăn, mệt lắm phải không?”

Linh Tố lắc đầu, rồi lại gật đầu.

Bạch Khôn Nguyên cười, “Anh đã bảo có chuyện gì đều có thể đến gặp anh. Em muốn làm thêm cũng được, anh sắp xếp cho em thực tập ở công ty anh là được rồi.”

Linh Tố không nói gì, chỉ chăm chú nhìn anh. Đôi mắt cô trong veo như nước suối, hình bóng Bạch Khôn Nguyên hiện lên rõ ràng trong đó.

Bạch Khôn Nguyên đột nhiên có chút bất an.

Linh Tố cất tiếng, cơ hồ chỉ là buột miệng hỏi cho có: “Anh Sùng Quang vẫn khỏe chứ?”

Bạch Khôn Nguyên hơi sững người, nói: “Sùng Quang đã chuyển đi rồi. Ngay hôm công bố di chúc, chú ấy đã về nhà thu dọn đồ đạc chuyển đi luôn, bọn anh cũng không gặp lại chú ấy một thời gian rồi. Em tìm chú ấy có việc gì?”

Linh Tố nói: “Tôi nợ anh ấy một lời xin lỗi.”

Bạch Khôn Nguyên cười: ''Rõ ràng là chú ấy cố tình công kích em, sao em phải xin lỗi chứ? Từ bé đến giờ chú ấy đều thẳng tính như thế, khẩu xà tâm phật, em cũng không nên bận lòng mãi.”

Ánh mắt Linh Tố vẫn bình thản trong veo, giống như nước trong giếng cổ, không một gợn sóng. Cô nói: “Không, là tôi đã sai rồi. Chỉ vì sơ suất nhất thời mà tôi đã để cho người ta lợi dụng, tôi đã làm tổn hại đến lợi ích kinh tế và cả tình cảm của anh ấy, vì thế dĩ nhiên tôi phải xin lỗi anh ấy.”

Nụ cười ôn hòa trên khuôn mặt Khôn Nguyên bỗng cứng đờ.

“Linh Tố, em đang nói gì vậy?”

Linh Tố cười nhạt, đẹp tựa sắc xuân. Cô chậm rãi đọc lại rõ ràng từng chữ: “Tôi, Quan Lâm Lang, thần trí tỉnh táo, đầu óc minh mẫn, tự tay viết tờ di chúc này. Sau khi tôi chết, 5% cổ phần Bạch thị dưới tên tôi sẽ thuộc quyền sở hữu của chú tôi - Bạch Sùng Quang tiên sinh. Hi vọng chú ấy sẽ làm theo di nguyện của bố dượng tôi: Bảo toàn cơ ngơi Bạch gia, củng cố sự nghiệp gia tộc, anh em hòa thuận yêu thương lẫn nhau. Kí tên, người làm chứng ký tên.”

Vẻ mặt của Bạch Khôn Nguyên trở nên cứng đờ sau mỗi lời Linh Tố nói ra, sắc mặt anh cũng trắng dần theo từng câu nói. Đợi đến khi cô nói xong, khuôn mặt anh đã không còn chút dịu dàng nữa rồi, thay vào đó là sự lạnh lùng điềm nhiên.

Linh Tố nhìn anh, nỗi đau đớn và sự lạnh lẽo trong lòng dấy lên dữ dội, quét sạch đi sự nóng bức ngày hè.

Giọng nói của Bạch Khôn Nguyên dường như vọng lại từ một nơi rất xa: “Em đã đọc di chúc.”

Giọng nói của Linh Tố lãnh đạm xa cách: “Tôi cứ tưởng anh sớm đã nghi ngờ điều này.”

Bạch Khôn Nguyên nhếch mép nở một nụ cười châm biếm: “Nghi ngờ thì có ích gì?”

Linh Tố cười buồn: “Đúng thế, đọc rồi cũng có ích gì? Tôi chẳng qua chỉ là một cô gái yếu ớt cô độc, chỉ có thể giương mắt nhìn gia tộc quyền thế các người đổi trắng thay đen. Cho dù tôi có đi khắp nơi nói ra chuyện này, cũng chẳng ai tin cả, cũng không thể giúp anh Bạch Sùng Quang thoát khỏi số mệnh bị anh chơi đểu.”

Bạch Khôn Nguyên cắn môi, mặt không chút biểu cảm.

Linh Tố quay đầu sang một bên, hướng ánh mắt về phía bụi cây xanh mướt.

“Trước giờ tôi không ngủ say được, nhưng đêm trước hôm công bố di chúc tôi lại ngủ một giấc say sưa, đến cả cửa sổ bị người ta mở ra cũng không biết. Đêm hôm đó có mưa, giấy tờ trên bàn học đều bị ướt, nhưng phong thư thì không. Bạch Khôn Nguyên, thủ hạ của anh thực sự rất ngốc.”

Bạch Khôn Nguyên vẫn không nói gì.

Linh Tố thở dài, “Nhưng tôi cũng đâu thông minh gì hơn? Chỉ cần vài cử chỉ thân mật, đôi lời nói ngọt ngào, thì đã hoa mắt chóng mặt không phân biệt được đông tây nam bắc. Những cô thiếu nữ thường ngây thơ dễ dụ như thế đấy, không biết Lâm Lang hồi đó có phải cũng như thế..”

Đột nhiên cánh tay cô bị túm chặt đau nhức. Bạch Khôn Nguyên nổi giận, nhấn mạnh từng chữ nói: “Đừng có nhắc đến con bé!”

Khuôn mặt Linh Tố toát lên nét bi thương.

Không cho cô nhắc đến cái tên đó, vì cảm thấy cô không đáng được nhắc cái tên đó?

Linh Tố mỉm cười: “Tôi không nói nữa. Tôi chẳng qua chỉ là một người qua đường.”

Nụ cười của cô, tựa như một bông hoa nở bừng hết cỡ, chất chứa nỗi chua xót và tuyệt vọng, nó giống như một chiếc gai nhọn đâm thẳng vào trái tim Bạch Khôn Nguyên. Anh đau quá, buông tay ra.

Linh Tố nhẹ nhàng đứng dậy, rút một tấm danh thiếp từ túi áo chìa ra trước mặt Bạch Khôn Nguyên.

“Có cái này, muốn cho anh xem.”

Bạch Khôn Nguyên đón lấy, cảm thấy khó hiểu hỏi: “Danh thiếp của anh?”

“Nhìn kỹ xem.”

“Đúng là danh thiếp của anh. Cái này lâu lắm rồi, bây giờ không dùng nữa.”

“Đúng thế. Bên dưới tên của anh còn viết là phó giám đốc.” Linh Tố nói: “Tôi nhớ anh từng nói rằng, sau khi Bạch Sùng Quang ra nước ngoài, anh mới tiếp nhận quyền quản lý Bạch gia.”

Bạch Khôn Nguyên nói: “Đây đúng là danh thiếp ba năm trước của anh. Làm sao em có được nó?”

Trong nụ cười bình thản của Linh Tố có chút châm biếm khó giãi bày: “Có một lần tôi dọn lại hòm tài liệu của mẹ, đã tìm được một cuốn sổ điện thoại, tấm danh thiếp này được kẹp trong đó.”

Bạch Khôn Nguyên sững sờ.

Linh Tố bật cười, nói: “Lúc đó cơ thể mẹ tôi đã không được tốt lắm, phần lớn công việc đều do tôi làm giúp. Vì thế, nếu như anh đã từng tìm đến nhà tôi, thì ít nhiều cũng biết một chút về tôi. Có điều cũng không nên nghĩ rằng một người bận rộn như anh lại có thể nhớ đến một thầy bói nhỏ. Tôi chỉ tò mò, lúc đó Lâm Lang mới mất chưa được bao lâu, anh đến tìm mẹ tôi để cầu điều gì?”

Ánh mắt Bạch Khôn Nguyên trở nên lạnh băng.

Nhưng Linh Tố chẳng sợ chút nào, ngược lại cô càng nói càng lưu loát.

“Ba năm sau, anh gặp lại tôi, có lẽ đã nhận ra tôi ngay, cũng có thể đã nhớ ra tôi sau khi phái người điều tra. Thế là nảy sinh mưu đồ. Nhưng anh lại không tin vào khả năng của tôi, đúng lúc có vụ của Lưu Phi Vân. Cảnh tượng đó có phải thú vị lắm không? Thực ra tôi thừa sức đối phó với cậu ta, nhưng tôi đã mềm lòng, không nở làm tổn thương cậu ta. Chắc anh đã vui mừng lắm, vì một cô gái như thế càng dể thao túng phải không?”

Bạch Khôn Nguyên vẫn sầm mặt, ngồi im nghe cô nói.

“Bạch Khôn Nguyên, tờ di chúc công bố hôm đó là tờ di chúc Lâm Lang viết từ trước đúng không? Bởi vì nếu không lập di chúc thì tài sản của cậu ấy đương nhiên sẽ thuộc quyền sở hữu của mẹ cậu ấy, vì thế anh giữ tờ di chúc đó trong tay để đề phòng trường hợp bất trắc. Còn tờ di chúc mà tôi tìm thấy được viết sau đó, nên tờ di chúc trước kia coi như mất hiệu lực. Vì thế anh mới nôn nóng, mới không từ thủ đoạn tìm cách hủy nó đi. Ngoài ra còn có thể đổi thật thành giả. Anh tiếp cận tôi vì muốn nghe ngóng tình hình, sai người đến thư viện lục sách cũng là anh phải không?”

Bạch Khôn Nguyên khẽ thở dài một tiếng, sau đó chậm chạp gật đầu.

Linh Tố dường như không chút buồn bực, cô còn bật cười: “Một chút dịu dàng, một chút ngọt ngào, là đã có thể dụ tôi dồn hết tâm sức đi tìm tờ di chúc, lại còn ngoan ngoãn dâng lên bằng hai tay nữa. Một cái giá quá hời! Chúc mừng anh! Tôi và Bạch Sùng Quang đã rơi vào cạm bẫy của anh rồi, đã trở thành đống xương trắng đắp móng cho sự nghiệp huy hoàng của anh. Anh đã thắng đậm một cú, tiền đồ vô lượng, thật sự chúc mừng anh đó!”

Bạch Khôn Nguyên cuối cùng cũng đứng dậy: “Linh Tố!”

Linh Tố không còn che giấu được sự chán ghét trên khuôn mặt mình nữa, cô cười nhạt: “Bạch tiên sinh, anh đúng là một thương nhân xuất sắc.”

Bạch Khôn Nguyên trầm giọng nói: “Linh Tố, không hoàn toàn như em nói đâu.”

Linh Tố đã không còn kiên nhẫn được nữa: “Chính xác thì không cần phải đúng hoàn toàn, chỉ cần đúng một chút thôi cũng đủ rồi.”

Cô liên tục lùi về phía sau, tránh anh như tránh dịch bệnh. Bạch Khôn Nguyên có chút nôn nóng, hét lên: “Linh Tố, nhẽ ra em phải hiểu anh!”

Linh Tố trợn trừng mắt, dở khóc dở cười: “Nếu tôi không hiểu anh, sao có thể kể ra vanh vách như thế được?”

Bạch Khôn Nguyên khẽ thở dài: “Linh Tố, anh chưa từng coi thường em, anh thực sự ngưỡng mộ em, thích em. Anh đã sai khi kéo em vào vòng xoáy thị phi của Bạch gia. Anh có thể bù đắp tất cả. Hơn nữa, Sùng Quang cũng không đáng thương như em tưởng tượng đâu.”

Linh Tố ngẩng mặt cười lớn, như thể vừa nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên đời. Cô mặc trên người bộ đồng phục rộng thùng thình xấu xí, nhưng khí chất thanh cao, nụ cười vẫn rực rỡ chói mắt như hôm nào.

“Bù đắp? Bằng ba mươi vạn đó sao?”

Bạch Khôn Nguyên cau mày: “Ba mươi vạn nào?”

“Không phải anh đã cho em gái tôi ba mươi vạn tiền viện phí sao?”

Bạch Khôn Nguyên nói: “Không, không phải anh. Nếu tiền viện phí của em gái em không đủ, anh có thể..”

“Không cần đâu!” Linh Tố cắt ngang lời anh, “Tôi sẽ tự nuôi em gái tôi, không cần sự quan tâm rẻ tiền của anh đâu. Thích tôi thì đã sao chứ? Hễ mở miệng ra là nói yêu Lâm Lang, nhưng rốt cuộc cậu ấy cũng chẳng bằng một tờ di chúc.”

Anh ta đã từng dành cho Lâm Lang một tình yêu sâu đậm thật, tình yêu đó đã trói chặt Lâm Lang, khiến cô ấy không thể siêu thoát nổi. Lâm Lang day dứt mãi chuyện tờ di chúc, nên bị nhốt ở thư viện suốt ba năm.

Nhưng mà lòng người bạc bẽo, cuối cùng cũng đến ngày tình yêu sâu sắc năm xưa nhạt dần.

Thời cơ là gì? Linh Tố cũng không biết. Bạch Khôn Nguyên có lẽ đã đột nhiên ngộ ra, người chết thực sự đã không còn nữa rồi, còn anh thì vẫn phải sống. Hơn nữa phải sống tốt hơn nữa.

Thế là Lâm Lang được giải thoát, cậu ấy đã bỏ đi không lời từ biệt.

Bạch Khôn Nguyên quay người đi, giọng nói có chút mơ hồ: “Linh Tố, anh chỉ giành lấy những thứ đáng lẽ phải thuộc về anh.”

“5% cổ phần đó là bố anh để lại cho Lâm Lang, phòng trường hợp anh và Bạch Sùng Quang đấu đá, sẽ dùng để khống chế anh, nhằm bảo đảm Bạch gia không bị chia cắt.”

Bạch Khôn Nguyên gần như bật cười, “Đã không đồng lòng thì còn giữ lại cái khung rỗng để làm gì? Đứa con duy nhất trong mắt ông ấy chỉ có Bạch Sùng Quang mà thôi..” Nói đến đây Bạch Khôn Nguyên vội ngậm miệng lại.

Linh Tố nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh, đột nhiên cảm thấy trước mắt trở nên mờ ảo.

Thì ra giấc mộng trăng nước mây trời đó đã đi đến hồi kết, trở về với thực tại, nước mắt tự dưng chảy xuống.

Cô đã không còn gì để nói, sau này cũng chẳng cần gặp lại nhau nữa.

Cô quay người, vừa bước được mấy bước đã đột ngột dừng lại. Đồng Bội Hoa đang đứng cạnh một gốc cây, ánh mắt dính chặt lấy Linh Tố, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lạnh lùng hơn bao giờ hết.

Linh Tố bình tĩnh nhìn thẳng cô ta.

Sao lại trưng ra vẻ mặt đó? Sự bất hạnh của cô đâu phải do tôi tạo ra?

Linh Tố né sang một bên, tiếp tục bước về phía trước.

Đồng Bội Hoa bỗng giơ tay giữ cô lại, hằn học hỏi: “Thẩm tiểu thư, cô mở miệng tống tiền người ta, mà lại bỏ đi dễ dàng thế sao?”

Linh Tố sững người: “Tống tiền?”

Đồng Bội Hoa như biến thành một người khác, lạnh lùng, phẫn uất, căm thù. Cô ta lạnh lùng nói: “Những lời ban nãy tôi đã nghe rõ mồn một. Đó không phải là tống tiền thì là gì?”

Linh Tố chỉ cảm thấy máu nóng dồn hết lên não: “Đồng tiểu thư, xin cô trước khi lên án người khác phải đưa ra bằng chứng. Nếu như tôi có nửa câu như lời cô nói thì sẽ bị sét đánh chết ngay.”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .